hôn nhân không tình yêu đam mỹ

Một tình yêu thầm kín dành cho chàng vệ sĩ Medious Curlesa. Người đang cầm khăn choàng cưới cho Avone phía sau. Vì là truyện ngược nên mình hơi nhạy cảm với nhân vật Hooden, vẻ bề ngoài tuyệt vời lại mang trong tim một tâm hồn thối rữa với rất nhiều trò độc ác. Danh sách chương truyện Hôn Nhân Không Tình Yêu. Chương 1 - Phần mở đầu (I) Chương 2 - Phần mở đầu (II) Chương 3 - Đám cưới. Chương 4 - Động phòng. Chương 5 - Tình yêu của người cha. Chương 6 - Phòng trống. Chương 7 - Mê loạn. Chương 8 - Bắt gian. Cuộc hôn nhân muộn nhưng viên mãn. Sau những thăng trầm trong chuyện tình cảm, ở tuổi 40, Thanh Thảo mới tìm thấy bến đỗ hạnh phúc của mình. Nữ ca sĩ Độ dài: 44 chương + 7 phiên ngoại Mong ước lớn nhất của Từ Trác Dư là có được một gia đình ấm áp. Nhưng đáng tiếc nguyện vọng bình thường như vậy lại bị một cuộc hôn nhân bất ngờ phá vỡ tất cả. Vốn tưởng rằng chính mình có thể cố gắng làm cho Tiếu Viễn Trình đối với gia sản này nảy sinh tình cảm. Hôn nhân không tình yêu. Thể loại: Ngôn Tình. Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm. Số chương: 57. FULL. Chương mới nhất: Chương 58. Cập nhật cuối: 7 năm trước. Có câu nói, con người trong cả một đời dù sao cũng phải làm vài chuyện khiến bản thân hối hận, như thế cuộc đời mới Không có thống kê nào về số lượng các cuộc hôn nhân theo kiểu bạn thân vì nhiều người không công khai nhưng các chủ đề trò chuyện xuất hiện gần đây NỘI DUNG TRUYỆN. Một ngày đầu mùa đông trời mưa tầm tã, bầu trời phủ màu xanh thẫm hiu quạnh, khiến buổi sáng sớm u ám như lúc chạng vạng. Tôi cầm một chiếc ô trong suốt đi tới tòa nhà toàn bằng kính ở phía đối diện. Gió thổi hạt mưa bay chéo qua chiếc ô, rơi Tại sao bạn không thử sống theo kiểu trầm lắng của người hướng nội? Sức mạnh của sự trầm lắng - Dấu hiệu nhận biết bạn là một người hướng nội - Hạt giống tâm hồn warmperrasi1989. hon nhan khong tinh yeuTên gốc Vô ái đích hôn nhân Tác giả Vị Vũ Nguồn Thể loại thâm tình cường công x cam chịu tự ái thụ Tình trạng edit Hoàn Editor Min Beta Bo, Min Độ dài 44 chương + 7 phiên ngoạiVăn ánChương 1 ~~~☆~~~ Chương 2 ~~~☆~~~ Chương 3Chương 4 ~~~☆~~~ Chương 5Chương 6 ~~~☆~~~ Chương 7 ~~~☆~~~ Chương 8Chương 9 ~~~☆~~~ Chương 10Chương 11 ~~~☆~~~ Chương 12 ~~~☆~~~ Chương 13Chương 14 ~~~☆~~~ Chương 15Chương 16 ~~~☆~~~ Chương 17 ~~~☆~~~ Chương 18Chương 19 ~~~☆~~~ Chương 20Chương 21 ~~~☆~~~ Chương 22 ~~~☆~~~ Chương 23Chương 24 ~~~☆~~~ Chương 25Chương 26 ~~~☆~~~ Chương 27 ~~~☆~~~ Chương 28Chương 29 ~~~☆~~~ Chương 30Chương 31 ~~~☆~~~ Chương 32 ~~~☆~~~ Chương 33Chương 34 ~~~☆~~~ Chương 35Chương 36 ~~~☆~~~ Chương 37 ~~~☆~~~ Chương 38Chương 39 ~~~☆~~~ Chương 40Chương 41 ~~~☆~~~ Chương 42 ~~~☆~~~ Chương 43(>﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏<)PN 7Hoàn Thuộc truyện Hôn nhân không tình yêu TÌNH YÊU PHIÊN NGOẠI SINH TỬ 07Từ sau khi Từ Trác Dư thành dựng phu, trình độ chăm sóc của Tiếu Viễn Trình lại tăng lên một phòng khách và phòng ngủ anh trải thảm mềm và không trơn, nhà bếp và phòng tắm được phủ bằng keo chống đó hai người đều không muốn có nhiều người ở nhà của họ, thế là chỉ mời người định kỳ đến dọn dẹp nhà, nhưng bây giờ Tiếu Viễn Trình thuê hai người phụ nữ trung niên có kinh nghiệm tới chiếu cố Từ Trác anh cũng bắt đầu giao một số việc cho Khổng Trạch để có thời gian ở khi Từ Trác Dư vượt qua ba tháng an toàn, phu phu hai người liền thông báo tin vui này cho mọi mẹ của Tiếu Viễn Trình đang ở một góc nào đó của thế giới, biết được tin tức này bọn họ vui vẻ không ngớt. Bọn họ nói sẽ nhanh kết thúc chuyến đi, sau đó về thăm hai người, còn nói sẽ chuẩn bị lễ vật tốt nhất cho tiểu bảo lại, Từ gia đối với tin tức này có chút bình thản. Bởi vì trước đó chuyện tình của Tiếu Viễn Trình và Kỷ Hòa xảy ra dẫn đến cổ phiếu cửa Từ thị giảm xuống, Từ phụ mẫu sẽ không cùng hai người lui tới, nhưng thật ra em trai Kính Đình nghe được tin tức này thì rất vui vẻ, muốn mình trở thành Du và Kính Đình phản ứng đều giống nhau, la hét muốn làm mẹ nuôi của bé, cuối cùng còn không quên phát huy bản lĩnh của thầy thuốc dặn dò Từ Trác Dư trong thời gian mang thai phải chú ý những gì.“Tốt xấu gì mình cũng là bác sĩ, cậu nói những điều này…mình đều biết rồi ,” Từ Trác Dư nở nụ cười, “Nhưng mà cũng cảm ơn cậu a”Tần Du ngơ ngác nhìn Từ Trác Dư cười . Nam nhân trước mắt bởi vì đang có thai, khuôn mặt hơi mượt mà chút, cằm cũng không nhọn như vậy, càng có thêm độ cung mềm dịu. Hơn nữa, Tiếu Viễn Trình nuôi cậu rất tốt, Từ Trác Dư đã trắng lại còn trắng nõn, mịn màng hơn, tóc cũng đen nhánh, cả người cậu đều tỏa ra ánh sáng như ngọc trai rồi lại có ánh sáng nhu hòa.“A~~ mình quả thực thất bại nha.” Tần Du vừa từ trong cảm xúc hạnh phúc trở lại hiện thực, mặt nhăn lại, “Ngay cả cậu cũng đã có hài tử ba tháng, những người như mình còn chưa kết hôn đâu nhaaa. “Từ Trác Dư bật cười một Du một bên oán thầm Từ Trác Dư, trong lòng lại cuồng mạ Khổng hỗn đản này còn không có biểu hiện gì!!! Chẳng lẽ muốn lão nương mở miệng trước sao?!!Mà đang ở phòng làm việc, nam nhân vừa hắt hơi hai cái đã nghĩ đến chắc là vì người yêu đang nhớ mình nên đến Tần Du, Khổng Trạch lộ ra nụ cười hạnh phúc, nam nhân cũng sẽ có bộ dạng tươi cười ngu ngốc như thế, trong tay cầm chặt một cái hộp phiên ngoại. Thuộc truyện Hôn nhân không tình yêu TÌNH YÊU PHIÊN NGOẠI SINH TỬ 05“Từ tiên sinh, chúc mừng ngài! Ngài đã mang thai hai tháng!” Cô y tá cười đến xán vốn là điều trong dự liệu của Từ Trác Dư, nhưng được chân thật nghe tin này vẫn khiến cậu không khống chế được vui cậu không tự chủ mà sờ lên bụng của nơi này, có con của cậu và Tiếu Viễn không thể chờ được nữa, muốn nói điều này cho Tiếu Viễn Trình nghe, để anh cùng chia sẻ niềm vui này cùng Trác Dư giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ là sáu giờ tối. Hôm nay Tiếu Viễn Trình đã gọi điện cho cậu rằng anh sẽ tăng ca, cậu không cần chờ anh ăn cơm rằng đi quấy rối công việc của anh không tốt lắm, nhưng Từ Trác Dư vẫn không nhịn được tưởng muốn nhanh chóng nhìn thấy Tiếu Viễn Trình. Thế là cậu chuẩn bị cơm đem đi, đưa đến Cẩm Trình và ăn cùng đến Cẩm Trình trời đã có chút tối, tất cả nhân viên đã tan tầm, chỉ có bảo vệ đang nhìn từng người ra này, Từ Trác Dư nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi từ thang máy xuống ra Hòa đi rất nhanh, nhìn kỹ thì thấy trên mặt cậu có chút nuối tiếc. Bởi vì mắt cậu luôn nhìn về phía trước nên không có nhìn thấy Từ Trác là cậu đã gặp Tiếu Viễn Trình, nhưng hai người bọn họ trong lúc đó đã có chuyện gì?Từ Trác Dư đi vào thang nút đến tầng 28, Từ Trác Dư hơi ngả người, dựa lưng vào thang cậu hồi phục ở Indonesia sau đó về nước, cũng đã từng suy nghĩ có muốn cùng Tiếu Viễn Trình hay nhân đưa ra lời hứa hẹn rất mê người, nhưng Kỷ Hòa là cản trở mà cậu không thể vượt có một ngày Kỷ Hòa đổi ý, đối Tiếu Viễn Trình có cảm giác, vậy thì cậu nên làm sao?Cứ xoắn xuýt như vậy thật lâu, Từ Trác Dư đưa ra quyết định này dù có không lí trí, nhưng quên đi,Cậu yêu Tiếu Viễn Trình, cậu hiểu vậy là đủ dù Tiếu Viễn Trình nói anh tăng ca, nhưng Kỷ Hòa xuất hiện ở công ty lúc này, cậu vẫn tin tưởng Tiếu Viễn Trình, tin tưởng tình cảm giữa hai một năm hạnh phúc kia càng khiến Từ Trác Dư trở nên tự chi, cậu còn có thứ phải bảo Trác Dư cúi đầu, tràn ngập ý nghĩ yêu thương đưa tay xoa bụng mìnhCửa phòng Tiếu Viễn Trình đang Trác Dư đang muốn tiến lên gõ cửa, vừa vặn nghe được tiếng nói chuyện bên trong.“..Thế là cậu cự tuyệt Kỷ Hòa, để cậu ấy đi như thế?” Đây là giọng nói của Khổng Trạch.“Ân, tôi có chút việc còn chưa xong, sau khi ăn cơm sẽ tới khuya, Trác Dư còn đang chờ tôi.” Thanh âm của nam nhân hết sức ôn “nghe lén” Từ Trác Dư cảm thấy trong lòng ấm áp.“Tiểu tử thối kia chỉ biết đến gặp cậu, cũng không đến gặp tôi một chút.” Khổng Trạch oán trách nói, “Kỷ Hòa lần này đi, không biết bao giờ mới gặp lại.”Tiếp đó, Khổng Trạch đột nhiên nghiêm chỉnh, “..Này, nói thật, nếu như Kỷ Hòa trước lúc về Nhật Bản muốn thổ lộ tình cảm với cậu, qua bao lâu, cậu ấy cuối cùng nhận ra vẫn thích cậu chiếu cố, muốn cùng ngươi bắt đầu mối quan hệ, cậu sẽ không cảm thấy tiếc sao?”Từ Trác Dư không tự chủ mà dựa gần hơn vào quanh im lặng, dường như cậu chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập.“Một năm trước nếu tôi nghe vậy có lẽ sẽ cao hứng đi?”“…Thế nhưng bây giờ không giống, nếu nói như vậy tôi rất buồn phiền.” Thanh âm của nam nhân rất bình mắt Từ Trác Dư hơi mở to. Thuộc truyện Hôn nhân không tình yêu Văn ánTừ Trác Dư vẫn chờ mong có được cuộc sống gia đình ấm thể ngờ nguyện vọng bình thường ấy lại bị một cuộc hôn nhân bất thình lình xảy ra đâp tưởng rằng chính mình có thể cố gắng làm cho Tiếu Viễn Trình đối với gia sản này nảy sinh tình không nghĩ rằng tình cảm vốn là thứ duy nhất Tiếu Viễn Trình không thể cho vờ như bản thân mình không bị vờ chính mình đối với cuộc sống hiện tại thực hài lai giật mình phát hiện ra chính mình thế nhưng lại dần đối với Tiếu Viễn Trình nảy sinh ra tình cách nào thẳng thắn bộc lộ khiến đôi bên càng đi càng nhân không tình yêu, phải chăng rời đi là kết cục cuối cùng?Thuộc truyện Hôn nhân không tình yêu Có câu nói, con người trong cả một đời dù sao cũng phải làm vài chuyện khiến bản thân hối hận, như thế cuộc đời mới hoàn chỉnh. Cho đến tận bây giờ, tôi chỉ làm hai việc giúp cuộc đời mình hoàn chỉnh. Việc đầu tiên là yêu anh. Một việc khác, là gả cho hối tiếc quá khứ cũng không thay đổi. Tôi chỉ có thể đóng gói, nén chặt và cất giấu thật sâu trong ký ức. Nhưng vào một thời khắc vô ý nào đó, tôi vẫn nhớ lại tất cả.***Ba năm cưới của tôi xa hoa cực độ, được tổ chức ở một nơi trời biển xanh biếc nối thể không công nhận, đám cưới này tương đối "có thanh", "có sắc". Theo lời quan khách, đám cưới của tôi ấn tượng hơn hẳn đám cưới con gái một ông chủ lớn nào đó cách đây không lâu. Trên thực tế, ba tôi không phải là người cực kỳ giàu có. Chỉ có điều, tính ông thích khoe khoang. Tôi gả cho Cảnh Mạc Vũ là một tin tức gây chấn động, tất nhiên ông phải khoe cho cả thiên hạ đều biết. Điều này phù hợp với tính cách ông chủ Cảnh gia Cảnh Thiên Hạo, tức ba khi kết thúc màn tuyên thệ không một chút mới mẻ của mục sư, ba tôi và những người anh em thân thiết của ông bắt đầu nâng ly trò chuyện rôm đang nhớ tới lời thề trước mục sư lúc nãy "dù là bệnh tật hay khốn khổ, dù giàu có hay nghèo khó, em sẽ một đời trung thành với anh, ở bên anh cả đời, không bao giờ rời xa nhau", đột nhiên tôi thấy một bóng dáng cô độc và kiêu ngạo đi xuyên qua đám người, vào khu rừng dừa phía trước dừa rậm rạp ẩn hiện hình bóng một mỹ nhân. Tuy tôi không nhìn rõ dung mạo của cô, nhưng tôi có thể cảm nhận được vẻ đẹp dịu dàng của cô. Hình bóng cô toát ra một vẻ u buồn khiến người khác không thể rời mắt, chắc chắn tôi chưa từng gặp mỹ nhân này. Nếu đã gặp, tôi nhất định sẽ không Mạc Vũ dừng lại bên cô gái, bóng lưng anh thẩm thấu một sự bất lực...Chả trách Cảnh Mạc Vũ kiên quyết không cho bất cứ phóng viên nào béng mảng tới gần khu vực tổ chức đám cưới, anh cũng đề nghị khách mời không tùy tiện chụp ảnh, để tôn trọng chuyện riêng tư. Tôi còn tưởng anh không thích phô trương, cho rằng đám cưới là phạm trù cá nhân. Hóa ra, anh sợ một chuyện riêng tư khác của anh bị phơi bày ra ánh nở nụ cười châm biếm, cầm ly champagne đi tới một gốc dừa xù xì, chọn một góc độ không nhìn thấy bọn họ, cũng không để bọn họ nhìn thấy rồi đứng tựa vào thân nâng ly rượu lên cao, quan sát trời biển qua nước rượu champagne màu vàng nhạt. Bầu trời và mặt biển xanh biếc qua ly rượu chỉ còn lại một màu xám mù mịt."Ngôn Ngôn, anh chúc em và Cảnh Mạc Vũ "song hỉ lâm môn", thân lại càng thân!"Một giọng đàn ông trêu chọc mang đầy ý cười vọng tới. Tôi không cần quay đầu cũng biết là ai, cảnh vật trước mắt tôi càng mù mịt hơn."Anh từ Italy xa xôi về đây xem trò hề của tôi, tôi cũng chẳng bận tâm." Tôi bất giác cười khẽ "Nhưng xin anh hãy tránh xa tôi một chút, đừng để tôi nhìn thấy gương mặt xúi quẩy của anh trong ngày vui này.""Em đừng hiểu lầm, không phải anh về để xem trò hề của em. Anh có một chuyện nghĩ mãi cũng không ra, nên mới đặc biệt về đây thỉnh giáo em."Tôi đưa mắt qua Tề Lâm, người đàn ông này hôm nay ăn mặc còn nổi bật hơn chú rể. Anh ta khá đẹp trai, đủ tiêu chuẩn làm bạch mã hoàng tử. Nhưng trong mắt tôi, anh ta vẫn đáng ghét như hồi nhỏ. Đôi mắt "hoa đào" biết phóng điện của anh ta có thể quyến rũ đàn bà con gái ở mọi nơi mọi lúc, nụ cười trên khóe miệng anh ta như chỉ chực chờ tôi làm chuyện mất mặt để chế giễu tôi bất cứ lúc Tề Lâm tiến lên một bước, tôi cảnh giác tựa về đằng sau "Anh hỏi đi!""Em dùng thủ đoạn gì, có thể trói được Mạc Vũ?"Biết ngay anh ta chẳng hỏi câu gì ra hồn, tôi tùy tiện đáp "Tôi kề dao vào cổ anh ấy, rồi đe dọa anh ấy một là cưới tôi, hai là xuống âm phủ."Tề Lâm lắc đầu "Anh không tin."Tôi lấy một lý do có tính thuyết phục hơn "Tôi nói với anh ấy, tôi yêu anh ấy đến mức không thể sống thiếu anh ấy. Nếu anh ấy không cưới tôi, tôi sẽ nhảy lầu tự tử.""Anh không tin." Tề Lâm vẫn lắc đầu."Ba tôi ra lệnh, nếu Cảnh Mạc Vũ không chịu cưới tôi, ông sẽ đuổi anh ấy ra đường, cho anh ấy trắng tay."Tề Lâm tiếp tục lắc đầu "Đừng lừa anh, mau nói cho anh biết sự thật đi."Sự thật ư? Tôi cúi xuống uống một ngụm champagne. Rượu hơi đắng, nhấm nháp kỹ có vị chua cay."Tôi mang thai đứa con của anh ấy."Nụ cười trên khóe miệng Tề Lâm cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc của anh ta dừng lại ở cái bụng phẳng lỳ của tôi "Thật à?"Tôi hết nói nổi, trừng mắt với anh ta "Anh học vẽ ở Italy, học đến mức biến thành kẻ ngốc rồi sao? Một lý do ngớ ngẩn mà anh cũng tin.""Anh cảm thấy...dùng thủ đoạn này để trói Cảnh Mạc Vũ, tuyệt đối đáng tin cậy." Tề Lâm sờ cằm, ra chiều suy tư, ánh mắt anh ta bất giác dừng lại ở cái bụng tuyệt đối bằng phẳng của tôi "Có điều, anh vẫn nghĩ không thông, em làm thế nào để cưỡng bức anh ta vậy?""Hờ, hờ!" Tôi cười khan hai tiếng "Anh không cảm thấy, vấn đề này nên hỏi ngược lại hay sao?""Anh ta cưỡng bức em...hờ, hờ!" Tề Lâm bắt chước tôi cười khan "Anh quen biết Cảnh Mạc Vũ hai mươi năm nay, anh ta mà làm chuyện đó, anh đem đầu của anh cho em làm bô đi đái đêm.""Trong phòng tôi có bồn cầu tự động, cám ơn anh!"Tôi cầm ly rượu đi vòng qua Tề Lâm, chuẩn bị rời khỏi chỗ đó. Anh ta đột nhiên nói "Em có dám đánh cược với anh không?"Tất nhiên là tôi có hứng thú với trò cá cược của Tề Lâm, một người được coi là vua cờ bạc đánh đâu thắng đó "Anh muốn cá cược thứ gì?""Cá em và Cảnh Mạc Vũ sẽ ly hôn trong vòng hai năm.""Nói vớ vẩn." Nếu không phải đang mặc bộ váy cưới thánh thiện, chắc chắn tôi sẽ tung một cước vào đúng chỗ hiểm của Tề Lâm."Nếu hôn nhân của hai người có thể duy trì hai năm trở lên, em bắt anh làm gì anh cũng làm. Nếu chưa đầy hai năm đã ly hôn, đến lúc đó em hãy gả cho anh. Em thấy thế nào?"Tề Lâm, nhân lúc còn chưa muộn anh hãy quên ngay ý tưởng đó cho tôi. Tôi và anh ấy tuyệt đối không ly hôn. Chúng tôi sẽ yêu nhau trọn đời, đến lúc đầu bạc răng long.""Ờ, hai người yêu nhau như thế đó..." Tề Lâm giơ ngón trỏ, chỉ về phương hướng sau lưng tôi. Tôi quay đầu, liền nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm Lâm nói tiếp "Đám cưới còn chưa kết thúc, anh ta đã vội vã đi ôm "tiểu tam" rồi. Ngôn Ngôn, em xác định hôn nhân của em có thể duy trì hai năm?"Tiểu tam từ quen thuộc trong ngôn tình, chỉ người thứ baThật ra tôi không hề bận tâm đến chuyện một người đào hoa như Cảnh Mạc Vũ ôm từ biệt hồng nhan tri kỷ trước đó của anh. Thế nhưng...bọn họ ôm nhau ngay trước mặt Tề Lâm, thử hỏi mặt mũi tôi quẳng đi đâu?Thế là tôi nhét ly rượu vào tay Tề Lâm, kéo gấu váy cưới trắng lên cao, kiên quyết đi bảo vệ thể diện của tôi."Khụ..." Tôi cố ý hắng giọng. Sau khi xác định Cảnh Mạc Vũ đã phát hiện ra tôi và rời tay khỏi người mỹ nhân, tôi mới mở miệng "Nếu anh không muốn ba ném cô ta xuống biển nuôi cá, tốt nhất anh nên tìm một nơi không ai nhìn thấy tiếp tục dây dưa với cô ta."Cảnh Mạc Vũ chỉnh lại bộ ple hơi nhàu rồi nhướng mắt nhìn trời mùa thu trong vắt, bóng cây rậm rạp đã che khuất gương mặt điển trai với ý cười lạnh lùng của anh, nhưng không thể che giấu sự ngông cuồng không một người nào có thể trói buộc trong đáy mắt anh "Ờ, kiến nghị của em không tồi, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ!"Tôi hít một hơi sâu, cố không bận tâm đến ẩn ý trong câu nói của Cảnh Mạc Vũ. Tôi quan sát mỹ nhân trước mặt. Cô ta đúng là nhân vật nữ chính tiêu chuẩn trong ngôn tình, thân hình mảnh mai, gương mặt thanh tao, đẹp mà không tục. Từ người cô ta tỏa ra một vẻ u buồn hút hồn. Cảnh Mạc Vũ đúng là có mắt nhìn người, dù tôi có thua, cũng thua một cách oanh liệt."Ngôn Ngôn? Ngôn Ngôn!"Nghe tiếng ba tôi gọi, tôi khoác tay Cảnh Mạc Vũ, kéo váy cưới màu trắng được may thủ công tinh tế, chậm rãi đi qua mỹ nhân mắt ngấn lệ, đi qua Tề Lâm đang nhếch miệng cười, đi qua đám khách mời vô tư hạt đá quý trên áo cưới lấp lánh dưới ánh mặt trời làm tôi nhức giây phút đó, tôi đột nhiên tỉnh ngộ. Nếu đây là tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi chính là nữ phụ đáng ghét bị mọi người chửi rủa. Tôi tưởng tôi có chút sắc đẹp là có thể khống chế anh. Quan trọng hơn, tôi tưởng tôi có một người cha lợi hại, chuyện gì cũng có thể giải quyết lại hết mực yêu thương chiều chuộng tôi, là tôi có thể thành công trong việc chiếm hữu nhân vật nam chính, người khiến phái nữ điên đảo. Tôi còn tưởng, có thể chờ đợi một tình yêu mà tôi cho rằng sớm muộn cũng sẽ đến với tôi...Chỉ có điều, chờ đợi tôi ở phía trước, liệu có phải là tình yêu?